- content:
18 tuổi, một cánh cửa mới mở ra cả một thế giới lạ lẫm nhưng cũng đầy thú vị. Tôi tự nhủ rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn, tự tin hơn để đón chào một tương lai mới. Tôi bắt đầu đi học với 2 tuần sinh hoạt chính trị đầu khóa, những buổi sinh hoạt đầu tiên ấy thật ý nghĩa. Lúc này tôi được thầy cô giảng giải rõ hơn về lịch sử của trường, những thành tích mà thầy và trò nhà trường đã đạt được, nhờ đó tôi biết được quá trình hình thành và phát triển của trường. Đó là những giờ học bổ ích với sự chỉ bảo tận tình của thầy cô giúp chúng tôi không bị bỡ ngỡ trong việc thay đổi phương pháp học tập và thích nghi với cuộc sống mới. Những tiết giảng, và những giờ giao lưu ngoại khóa, những buổi diễn văn nghệ đã giúp tôi có cơ hội làm quen được nhiều bạn bè, được trao đổi và trò chuyện thân tình với bạn bè mới, và cả các anh chị sinh viên khóa trên. Tôi còn nhớ chuyến đi tham quan Khu di tích K9 - Đá Chông- Ba Vì- Hà Nội. Các tân sinh viên được từ nhiều miền đất nước, vừa bước ra khỏi lứa tuổi học sinh đầy háo hức, được khám phá những điều mới lạ. Chúng tôi được biết đến nước ngày Bác Hồ lưu lại nơi đây, được tham quan con đường sỏi nơi Bác Hồ rèn luyện sức khỏe, tham quan phòng làm việc và phòng nghỉ của Bác... những câu chuyện nhỏ nhặt xung quanh cuộc sống của Bác... đã tạo nên một bài học ý nghĩa, về tinh thần rèn luyện, ý chí của vị Cha già dân tộc. Chuyến đi về nguồn với những bài học lịch sử quý giá cộng thêm cảnh quan rừng già Ba Vì đã tạo mối gắn kết giữa các tân sinh viên, đây cũng chính là sự khác biệt mà các sinh viên được hưởng khi học tập tại Học viện.
Mọi người vẫn bảo khi yêu mọi thứ đều màu hồng, điều này có lẽ đúng với tôi. Tôi thấy ngôi trường APD tôi đang theo học đây toàn màu hồng. Tôi yêu trường vì đó là ngôi trường tôi đã “thần tượng” từ khi còn học phổ thông. Vẫn nhớ lúc xem điểm thi tại trường, tôi đã thấy APD thật gần gũi và dễ thương hơn bao giờ hết. Yêu hơn nữa vì không khí ấm áp chan hòa ngay mấy ngày đầu tiên lên lớp gặp bạn bè và sinh hoạt đầu khóa. Thầy cô chân tình và thân thiện, lớp tôi rất đông, nhưng ai cũng cởi mở dễ gần, mọi thứ thật hài hòa, vượt qua sự tưởng tượng của tôi.
Ngày tựu trường hôm đó, vẫn là những cảm xúc hân hoan, tràn đầy niềm háo hức của tuổi trẻ, vẫn là những ngày thu với lá vàng rơi và nắng hanh buổi sớm. Tuy nhiên, khác hẳn với những mùa tựu trường năm xưa của cuộc đời học sinh, ngày khai giảng hôm ấy còn tràn đầy niềm tự hào.Không tự hào sao được khi những tân sinh viên chúng tôi được tham dự lễ khai giảng của APD tại Văn Miếu Quốc Tử Giám - một ngọn đền linh thiêng về truyền thống tôn sư trọng đạo - ngọn đền thắp sáng và truyền lửa về truyền thống hiếu học của Việt Nam. Mỗi tân sinh viên của APD như được tiếp thêm nghị lực, được nạp thêm nguồn năng lượng tràn đầy để vững tin trong hành trình khám phá tri thức nhân loại và luôn nỗ lực học tập không ngừng nghỉ. Không tự hào sao được khi thành công đã đến với tôi, một cô gái thủ khoa đầu vào được thay mặt hơn 800 sinh viên khóa 9 được phát biểu trong buổi lễ khai giảng và được làm lễ dâng hương tại Văn Miếu. Ôi! Phút giây đó đã khiến tôi hạnh phúc biết bao, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm những điều tuyệt vời như thế...
Thế rồi, ngay tại trường, lại có nơi khiến tôi cảm thấy như được sống trong mái ấm, một gia đình - Câu lạc bộ Sinh Viên Tình nguyện với những giờ sinh hoạt ấm cúng, vui tươi, giòn giã tiếng cười, và nhiều chương trình tình nguyện ý nghĩa và thiết thực như: Giờ trái đất, Trung thu cho em, Tết sẻ chia, Xà phòng hy vọng... Những giờ sinh hoạt câu lạc bộ chúng tôi đàn, hát, giao lưu, cười đùa, và vui vẻ bên nhau. Những con người dù có không quen mặt thuộc tên, bỗng chốc trở nên gần gũi. Rồi những hôm tổ chức sự kiện câu lạc bộ, đi đến khuya mới về. Những buổi tôi sau khi sinh hoạt muộn vì sợ nhà trọ đóng cổng mà cả lũ chúng tôi vắt chân lên cổ mà chạy. Mệt nhưng ai cũng ham vì vui, vì được làm việc mình yêu thích. Một góc học viện hiện ra như thế đấy! Khoác trên mình chiếc áo màu xanh tình nguyện, mỗi chuyến đi tôi lại có thêm nhiều trải nghiệm mới, nhiều câu chuyện cảm động lưu lại trong lòng. Chứng kiến bao mảnh đời bất hạnh ở cuộc sống ngoài kia, tôi luôn mong muốn rằng mình sẽ là ngọn lửa tình nghĩa thắp sáng và sưởi ấm giúp họ có thêm động lực, niềm tin vào cuộc sống.
APD, quả thật là nơi mà cho tôi được sống như lời bài hát này:
“Và tôi sống như đoá hoa này
Toả ngát hương thơm cho đời
Sống với nỗi khát khao rằng
Được hiến dâng cho cuộc đời.”
(Trích lời bài hát: Sống như những đóa hoa)
Chừng đó thôi cũng đủ để cho tôi cũng như các bạn sinh viên trong ngôi nhà chung này tự hào về ngôi trường mà mình đang theo học. Tôi không chỉ tự hào về chất lượng đào tạo của trường mà còn về những hoạt động phong trào rất chuyên nghiệp, đa dạng và phong phú của nó. APD - mái nhà đã mang lại sự ấm cúng cho tôi, vẫn biết ngoài kia có bao nhiêu là thử thách, trông gai nhưng với những gì mà APD trang bị thì chắc chắn mình sẽ vượt qua.
APD trao cho tôi nhiều bạn bè tốt lắm, nhiều anh chị là tấm gương sáng để tôi noi theo. Đó là món quà to lớn mà tôi nhận được trong suốt 1 năm qua. Người ta hay nói, vào đến đại học thì khó có được bạn bè thân thiết. Nhưng với tôi, tôi đã có những người bạn không phải chỉ thân thiết ở đại học mà có lẽ sẽ gắn bó mãi sau này. Những người bạn tôi yêu quý cùng tôi học bài thư viện, cùng rong ruổi khắp nơi làm bài tập, cùng ăn uống tâm sự, cùng rong ruổi những miền xa, cùng chụp ảnh lưu niệm.Tôi yêu APD vì những tháng ngày miệt mài trên những con chữ với những cuốn giáo trình dầy cộp, với những bài giảng mà chúng tôi cười ngặt nghẽo bên cạnh những lần không vượt qua cám dỗ của bản thân mà gà gật trên lớp. Yêu nhiều hơn những lần tôi viết mail hỏi bài đều nhận được phản hồi rất nhanh và rất tận tình của thầy cô. Tôi yêu APD vì tôi được làm Bí thư lớp, làm trong Ban Chấp Hành của khoa. Ở đó, tôi có thêm nhiều đồng chí, nhiều anh em. APD như một xã hội thu nhỏ. Ở đó có các kỳ thi, có người thầy, người cô tâm huyết, có tình bạn, có các thử thách, nơi dạy tôi biết cách đặt mục tiêu, biết phấn đấu, biết hết lòng theo đuổi ước mơ. Để rồi khi tôi bước vào cuộc đời rộng lớn kia thì những gì gom góp được từ APD sẽ là hành trang, là động lực của cô gái nhỏ nhắn nhưng luôn tràn đầy tình yêu với tập thể lớp, với ngôi trường thân thương này.